by dofrance | Apr 23, 2014 | Uncategorized
Con người thường suy nghĩ và hành động theo số đông. Đó là tâm lý chung. Ở Việt Nam tâm lý hành động theo số đông càng có vẻ nổi trội hơn so với các nước khác. Chúng ta khó có thể hành động khác người và thường khuyên bảo nhau là không nên đi đầu mà cũng đừng tụt hậu, cứ giữa giữa mà đi là an toàn nhất.
Một học giả nào đấy đã lý giải cái tâm lý hành động theo đám đông ở Việt Nam ta có lẽ do chiến tranh chống ngoại xâm kéo dài liên miên hàng thế kỷ nên người Việt chúng ta có thói quen tìm kiếm sự an toàn bằng cách ẩn tránh mình trong giữa một đám đông nào đó, lâu dần thành quen.
Nhớ lại, chúng ta đã từng một thời chỉ thích mua xe Dream màu mận chín, mặc dù ngoài Dream màu mận chín (giá đắt hơn) còn có biết bao lọai Dream khác với màu sắc đẹp và rực rỡ không kém. Có một thời, phụ nữ trong các cơ quan, công xưởng có cùng một kiểu tóc, một kiểu áo, một kiểu quần không phân biệt dáng người cao,thấp, béo gầy, không cần biết ai có khuôn mặt trái xoan, ai mặt vuông chữ điền, ai má bầu bầu bánh đúc… Có một thời Hà Nội tràn ngập áo lông Đức, áo da Nga, thuốc lá được ưa chuộng là More cán dài, Malboro trắng …
Những năm gần đây lại có các trào lưu học vi tính, học quản trị kinh doanh, học thêm bằng 2, bằng 3. Trong học ngoại ngữ thì bỏ tiếng Nga, tiếng Trung chạy sang học tiếng Anh, tiếng Pháp. Những gia đình khấm khá một chút đua nhau tìm trường tốt hoặc gửi con đi nước ngoài mong cho con được tiếp cận một nền giáo dục “xịn” chẳng cần biết con mình thực sự tư chất đến đâu. Trong sinh hoạt hàng ngày thì quần áo, giày tất … phải là đồ hiệu, điện thoại di động được thay đổi khi có model mới ra, mỹ phẩm phải là De Bon, Dove hay là hàng xách tay từ Paris gửi về … Rồi mốt lên đời xe máy, xe hơi, trang thiết bị nội thất. Trong giáo dục thì học sinh cứ học hết lớp 12 là phải lao đầu thi vào đại học dù biết rằng thi rất khó đỗ và có đỗ cũng chưa chắc đã theo nổi bốn năm năm do tiền ăn học quá tốn kém và dù biết rằng có tốt nghiệp đại học chắc gì đã kiếm được việc làm. Trong xây dựng thì có mốt nhà nóc củ hành, mặt tiền ốp đá granito, tum thì được trang trí hoa văn cầu kỳ theo kiểu cung điện của chuyện cổ tích ngàn lẻ một đêm ở xứ Ba Tư xa lắc… Còn có thể kể ra biết bao cách ứng xử bày đàn khác theo kiểu này.
Tuy nhiên, bạn khó có thể cưỡng lại cái tâm lý đám đông này lắm. Hãy thử làm khác đi xem, người đầu tiên thuyết phục bạn phải tuân theo quy luật bầy đàn này sẽ chẳng phải ai khác mà chính là những người thân nhất của bạn đấy. Vợ (hay chồng) bạn sẽ thuyết phục bạn tìm lớp cho con học thêm vì con nhà bên cạnh đã tìm được thày giỏi; thuyết phục bạn mua chiếc Way &, chiếc @ vì cô hàng xóm có chồng buôn bán lặt vặt mà cũng tậu được những thứ đó rồi, chẳng lẽ nhà mình thua bạn kém bè…
Tại sao lại như vậy? Lý do là họ không muốn bạn và họ khác người khác, không muốn bị “nổi” lên một cách không an toàn. Bạn cứ thử vào một quán bia hơi mà xem. Bàn này “dô” thì bàn bên cạnh cũng không thể không “dô” được và tiếng reo hò sẽ lan truyền từ bàn này sang bàn khác. Nếu bạn không làm thế bạn sẽ trở thành lạc lõng, bạn sẽ không phải là người “sành điệu” (Are you stylish?). Trong tất cả mọi chuyện đều như vậy đấy, bạn muốn tin hay không tuỳ bạn.
Bạn có thể hỏi nếu không như vậy làm sao kích cầu được sản xuất? Làm sao xã hội phát triển? Quá đúng! Chỉ có điều bạn kích cầu để những người giàu sản xuất tăng thu nhập còn bạn thì chả được gì và đây chính là lý do mà 95 % nhân loại của thế giới thuộc loại nghèo hoặc trung lưu. Những người giàu đáng trúng vào tâm lý hành động theo đám đông bằng những chiêu quảng cáo tuyệt hảo cho sản phẩm của họ như “ăn côca, uống côca, ngủ coca”… “thức uống của thế hệ mới” …”của những người sành điệu”, “Suzuki Smash – Hãy loan tin”, ” … đã tốt nay còn tốt hơn”…
Tại sao bạn bị chi phối bởi đám đông? Câu trả lời rất đơn giản: Vì bạn không làm chủ được bản thân, bạn không quen phải tự quyết định tương lai của mình. Khi còn bé thì đi nhà trẻ, lớn lên vào học phổ thông rồi thi đại học. Khi có được tấm bằng thì nhờ các mối quan hệ của bố mẹ hay người thân quen tìm một chỗ làm trong cơ quan nhà nước để sớm cắp ô đi tối cắp ô về, sống lắt lay với đồng lương ba cọc ba đồng … giòng đời của bạn và các thế hệ tiếp theo của bạn chắc chắn sẽ tiếp nối như vậy. Bạn không biết bạn cần gì và sẽ tiến tới đâu trong cuộc đời này. Bạn có thể có ước mơ đấy nhưng bạn không có một kế hoạch cụ thể nào để thực hiện ước mơ của bạn, không có kế hoạch dài hạn cũng chẳng có kế hoạch ngắn hạn. Bạn sống và làm việc theo bản năng giống như đói thì ăn, khát thì uống và bạn để cho người khác quá nhiều quyền quyết định tương lai của bạn. Trong khi đó xã hội đang thay đổi từng ngày mà bạn thì không nhận thấy sự thay đổi đó để thích ứng.
Thói quen bầy đàn tai hại sẽ tiêu tốn thời gian và tiền bạc của bạn. Và cùng với thói quen này việc bạn không phân biệt được đâu là Tài sản, đâu là Tiêu sản sẽ làm cho tình hình tài chính của bạn ngày càng trở nên tồi tệ hơn
Nguồn: Sưu tầm
by dofrance | Apr 23, 2014 | Uncategorized
(Trích thư tổng thống Mỹ Abraham Lincoln gửi thầy hiệu trưởng ngôi trường nơi con trai ông theo học)
Con tôi sẽ phải học tất cả những điều này, rằng không phải tất cả mọi người đều công bằng, tất cả mọi người đều chân thật. Nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu biét cứ mỗi một kẻ vô lại ta gặp trên đường phố thì ở đâu đó sẽ có một con người chính trực; cứ mỗi một chính trị gia ích kỷ, ta sẽ có một nhà lãnh đạo tận tâm. Bài học này sẽ mất nhiều thời gian, tôi biết; nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu biết rằng một đồng đôla kiếm được do công sức lao động của mình bỏ ra còn quý giá hơn nhiều so với năm đôla nhặt được trên hè phố…
Xin thầy dạy cho cháu biết cách chấp nhận thất bại và cách tận hưởng niềm vui chiến thắng. Xin hãy dạy cháu tránh xa sự đố kỵ. Xin dạy cháu biết được bí quyết của niềm vui chiến thắng thầm lặng. Dạy cho cháu biết được rằng những kẻ hay bắt nạt người khác nhất lại là những kẻ dễ bị đánh bại nhất…
Xin hãy giúp cháu nhìn thấy thế giới kỳ diệu của sách… nhưng cũng cho cháu có đủ thời gian để lặng lẽ suy tư về sự bí ẩn muôn thuở của cuộc sống: đàn chim tung cánh trên bầu trời, đàn ong bay lượn trong ánh nắng và những bông hoa nở ngát bên đồi xanh.Xin giúp cháu có niềm tin vào ý kiến riêng của bản thân, dù tất cả mọi người xung quanh đều cho rằng ý kiến đó hoàn toàn sai lầm…
Xin hãy dạy cho cháu biết cách đối xử dịu dàng với những người hoà nhã và cứng rắn với những kẻ thô bạo. Xin tạo cho cháu sức mạnh để không chạy theo đám đông khi tất cả mọi người đều chỉ biết chạy theo thời thế.
Xin hãy dạy cho cháu biết phải lắng nghe tất cả mọi người những cũng xin thầy dạy cho cháu biết cần phải sàng lọc những gì nghe được qua một tấm lưới chân lý để cháu chỉ đón nhận những gì tốt đẹp…
Xin hãy dạy cho cháu biết cách mỉm cười khi buồn bã, xin hãy dạy cháy biết rằng không có sự xấu hổ trong những giọt nước mắt.
Xin hãy dạy cho cháu biết chế giễu những kẻ yểm thế và cẩn trọng trước sự ngọt ngào đầy cạm bẫy.
Xin hãy dạy cho cháu rằng có thể bán cơ bắp và trí tuệ cho người ra giá cao nhất, nhưng không bao giờ cho phép ai ra giá mua trái tim và tâm hồn mình…
Xin hãy dạy cho cháu ngoảnh tải làm ngơ trước một đám đông đang gào thét… và đứng thẳng người để bảo vệ những gì cháu cho là đúng…
Xin hãy đối xử dịu dàng với cháu nhưng đừng vuốt ve nuông chiều cháu bởi vì chỉ có sự thử thách của lửa mới tôi luyện nên được những thanh sắt cứng rắn.
Xin hãy dạy cho cháu biết rằng cháu phải luôn có niềm tin tuyệt đối vào bản thân, bởi vì khi đó cháu sẽ luôn có niềm tin tuyệt đối vào nhận loại.
Đây quả là một yêu cầu quá lớn, tôi biết, thưa thầy. Nhưng xin thầy cố gắng hết sức mình, nếu được vậy, con trai tôi quả thật là một cậu bé hạnh phúc và may mắn.
by dofrance | Apr 23, 2014 | Uncategorized
Khi Hasan, một nhà hiền triết Hồi giáo sắp qua đời, có người hỏi ông: “Thưa Hasan, ai là thầy của ngài?”
Hasan đáp: “Những người thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi của các vị ấy hẳn sẽ mất hàng tháng, hàng năm, và như thế lại quá trễ vì thời gian của ta còn rất ít. Nhưng ta có thể kể về ba người thầy sau của ta.
Người đầu tiên là một tên trộm. Có một lần ta đi lạc trong sa mạc, khi ta tìm đến được một khu làng thì trời đã rất khuya, mọi nhà đều đi ngủ cả. Nhưng cuối cùng ta cũng tìm thấy một người, ông ta đang khoét vách một căn nhà trong làng. Ta hỏi ông ta xem có thể tá túc ở đâu, ông ta trả lời: “Khuya khoắt thế này thật khó tìm chỗ nghỉ chân, ông có thể đến ở chỗ tôi nếu ông không ngại ở chung với một tên trộm.”
Người đàn ông ấy thật tuyệt vời. Ta đã nán lại đấy hẳn một tháng! Cứ mỗi đêm ông ta lại bảo: “Tôi đi làm đây. Ông ở nhà và cầu nguyện cho tôi nhé!” Mỗi khi ông ta trở về ta đều hỏi: “Có trộm được gì không?” và ông ta đều đáp: “Hôm nay thì chưa, nhưng ngày mai tôi sẽ cố, có thể lắm chứ”. Ta chưa bao giờ thấy ông ta trong tình trạng tuyệt vọng, ông ta luôn hạnh phúc.
Có lần ta đã suy ngẫm và suy ngẫm trong nhiều năm ròng để rồi không ngộ ra được một chân lý nào. Ta đã rơi vào tình trạng tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nỗi ta nghĩ mình phải chấm dứt tất cả những điều vô nghĩa này. Ngay sau đấy ta chợt nhớ đến tên trộm, kẻ hằng đêm vẫn quả quyết: “Ngày mai tôi sẽ làm được, có thể lắm chứ!”
Người thầy thứ hai là một con chó. Khi ta ra bờ sông uống nước, có một con chó xuất hiện. Nó cũng khát nước. Nhưng khi nhìn xuống dòng sông, nó thấy cái bóng của mình nhưng lại tưởng đó là một con chó khác. Hoảng sợ, nó tru lên và bỏ chạy. Nhưng rồi khát quá nó bèn quay trở lại. Cuối cùng, mặc nỗi sợ hãi trong lòng, nó nhảy xuống sông và cái bóng biến mất. Ta hiểu đây là một thông điệp đã được gửi đến cho ta: con người phải biết chiến thắng nỗi sợ trong lòng bằng hành động.
Người thầy cuối cùng là một đứa bé. Ta đến một thành phố nọ và thấy một đứa bé trên tay cầm một cây nến dã thắp sáng để đặt trong đền thờ. Ta hỏi đứa bé: “Con tự thắp cây nến này phải không?” Đứa bé đáp: “Thưa phải.” Đoạn ta hỏi: “Lúc nãy nến chưa thắp sáng, nhưng chỉ một thoáng sau đã cháy sáng. Vậy con có biết ánh sáng từ đâu đến không?”
Đứa bé cười to, thổi phụt ngọn nến và nói: “Ngài thấy ánh sáng đã biến mất, vậy ngài bảo ánh sáng đã đi đâu?”
Cái tôi ngạo nghễ của ta hoàn toàn sụp đổ, pho kiến thức kim cổ của ta cũng sụp đổ theo. Lúc ấy ta nghiệm ra sự dốt nát của bản thân. Và từ đó ta vất đi tất cả những tự hào về kiến thức của mình.
Đúng là có thể nói ta không có một ai là thầy, nhưng điều này không có nghĩa ta không phải là một học trò. Ta xem vạn vật là thầy. Tinh thần học hỏi của ta luôn rộng mở hơn tất cả các người. Ta học hỏi từ tất cả mọi vật, từ cành cây ngọn cỏ đến đám mây trên trời kia. Ta không có một người thầy vì ta có hàng triệu triệu người thầy mà ta đã học được mỗi khi có thể. Điều thiết yếu trong cuộc sống là luôn làm một học trò. Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là có khả năng học hỏi, luôn sẵn sàng học để biết chấp nhận ý nghĩa của vạn vật.
by dofrance | Apr 23, 2014 | Uncategorized
Trước khi bắt đầu bài thuyết pháp của mình tại Tổ Đình Trung Hậu – Vĩnh Phúc, Thiền sư Nhất Hạnh đã mời các bạn trẻ ngồi lên trên, để có thể nghe thật rõ. Ông muốn nói về tình yêu, bản chất tình yêu nhìn từ góc độ Phật giáo.
Miệng mỉm cười, ông đã kể một câu chuyện tình yêu, giản dị thôi nhưng hàm ý sâu sắc: Có một chàng trai ở vùng California – Mỹ, rất đẹp trai, học giỏi, tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng, có nhiều bạn gái xinh đẹp. Chàng trai sống với mẹ, người mẹ biết trong các cô gái ngưỡng mộ con mình, có một cô gái không xinh nhất, cô không trắng, không cao lắm nhưng được chàng trai đặc biệt chú ý. Ngạc nhiên, người mẹ hỏi con trai: Vì sao con lại thích cô gái ấy, cô ta đâu có gì nổi bật?Cô ấy hiểu con – chàng trai trả lời đơn giản.
Chàng trai học ngành công nghệ thông tin nhưng rất hay làm thơ. Mỗi lần chàng đọc thơ, cô gái nọ lắng nghe rất chăm chú và có những nhận xét sâu sắc, trong khi những cô gái xinh đẹp kia không để ý gì đến. Chàng trai đã chọn người yêu không vì vẻ đẹp bề ngoài, mà bởi sự lắng nghe và thấu hiểu.
“Đạo Phật cũng dạy như vậy, có hiểu mới có thương, tình yêu phải làm bằng sự hiểu biết”, Thiền sư kết luận.
Muốn thương phải hiểu
Trong đạo Phật, từ bi gắn liền với trí tuệ. Không hiểu, không thể thương yêu sâu sắc. Không hiểu, không thể thương yêu đích thực. Hiểu chính là nền tảng của tình thương yêu.
Mỗi người có những nỗi niềm, những khổ đau, bức xúc riêng, nếu không hiểu, sẽ không thương mà giận hờn, trách móc. Không hiểu, tình thương của mình sẽ làm người khác ngột ngạt, khổ đau. Không hiểu, sẽ làm người mình thương đau khổ suốt đời.
Nhân danh tình thương, người ta làm khổ nhau. Chuyện đó vẫn thưòng xảy ra.
Được hiểu và được thương vốn là một nhu cầu muôn đời của con người. Nhiều người thường cảm thấy không ai hiểu mình. Họ “đói” thương, “đói” hiểu. Họ thơ thẩn, lang thang trong cuộc đời tìm người hiểu mình, thương mình. Gặp được người hiểu mình, thương mình là may mắn lớn của cuộc đời. Tình yêu nảy nở, lớn lên từ đó.
Vậy nên, “có hiểu mới có thương” là nguyên tắc chọn người yêu, chọn chồng/vợ theo quan điểm Phật giáo. Dù người ta có đẹp, có giàu đến đâu nhưng không hiểu mình sẽ làm mình khổ suốt đời. Hôn nhân có thể mở ra những con đường hoa hồng, có thể mở ra cánh cửa tù ngục. Chọn vợ, chọn chồng là một sự mạo hiểm lớn. Hãy cẩn thận, nếu không muốn chọn án tù chung thân cho cuộc đời mình.
Chọn người hiểu và thương mình – hãy nhớ – đó là nguyên tắc tìm người tri kỷ trong cuộc đời.
Bốn yếu tố của tình yêu: Từ bi hỉ xả
Phật dạy về tình yêu rất sâu sắc. Tình yêu phải hội tụ đủ bốn yếu tố: từ, bi, hỉ, xả.
“Từ” là khả năng hiến tặng hạnh phúc cho người mình yêu. Yêu thương không phải là vấn đề hưởng thụ, yêu thương là hiến tặng. Tình thương mà không đem đến hạnh phúc cho người yêu không phải là tình thương đích thực. Yêu mà làm khổ nhau không phải tình yêu. Có những người yêu nhau, ngày nào cũng khổ, đó là tình yêu hệ luỵ, chỉ mang tới sự khổ đau. Yêu thương ai đó thực sự, nghĩa là làm cho người ta hạnh phúc, mỗi ngày.
“Bi” là khả năng người ta lấy cái khổ ra khỏi mình. Mình đã khổ, người ta làm cho thêm khổ, đó không thể là tình yêu đích thực. Còn gì cho nhau nếu chỉ có khổ đau tuyệt vọng. Người yêu mình phải là người biết sẻ chia, biết xoa dịu, làm vơi bớt nỗi khổ của mình trong cuộc đời.
Như vậy, “từ bi” theo Phật dạy là khả năng đem lại hạnh phúc cho nhau. Yêu thương ai là phải làm cho người ta bớt khổ. Nếu không, chỉ là đam mê, say đắm nhất thời, không phải là tình yêu thương đích thực. “Từ bi” trong tình yêu không phải tự dưng mà có. Phải học, phải “tu tập”. Cần nhiều thời gian, để quan sát, để lắng nghe, để thấu hiểu những nỗi khổ niềm đau của người yêu, để giúp người ta vượt qua, tháo gỡ, bớt khổ đau, thêm hạnh phúc.
“Hỉ” là niềm vui, tình yêu chân thật phải làm cho cả hai đều vui. Dấu ấn của tình yêu đích thực là niềm vui. Càng yêu, càng vui, niềm vui lớn, cả gia đình cùng hạnh phúc. Cuộc nhân duyên như thế là thành công.
“Xả” là không phân biệt, kì thị trong tình yêu. Mình yêu ai, hạnh phúc của người ta là của mình, khó khăn của người ta là của mình, khổ đau của người ta là của mình. Không thể nói đây là vấn đề của em/ anh, em/ anh ráng chịu. Khi yêu, hai người không phải là hai thực thể riêng biệt nữa, hạnh phúc khổ đau không còn là vấn đề cá nhân. Tất cả những gì mình phải làm coi đó là vấn đề của hai người, chuyển hoá nỗi khổ đau, làm lớn thêm hạnh phúc.
Này người trẻ, bạn nghĩ về tình yêu của mình đi, có “từ bi hỉ xả không”? Bạn hãy can đảm tự hỏi mình rằng “Người yêu ta có hiểu niềm vui nỗi khổ của ta không? Có quan tâm đến an vui hàng ngày của ta không? Người ấy có nâng đỡ ta trên con đường sự nghiệp không?…” Và tự hỏi lại mình, liệu bạn có đang thành thực với tình yêu của mình?!
Liệu tình yêu của bạn đã đủ “từ bi hỉ xả”?!
by dofrance | Apr 23, 2014 | Uncategorized
Không phải chỉ ở Việt Nam có ít người đọc sách. Một thăm dò của “Quỹ ý kiến xã hội” Nga năm 2013 cho hay gần một nửa người Nga cả năm không mở một quyển sách nào!
Nhà văn Zakhar Pripelin – Ảnh: Russialook
Z. Pripelin: Một nửa (người Nga) không đọc, vậy một nửa còn lại đọc à? Tôi nghĩ chúng ta đang dối mình. Hiện chỉ có từ 7-10% dân Nga đọc thôi, 40% còn lại tự lừa phỉnh để giữ thể diện. Nhưng nếu thật sự một nửa người Nga đọc thì đa số là họ đọc mạng xã hội…
Và dự báo của tôi nhìn chung không phức tạp cũng chẳng rắc rối: chúng ta sẽ thấy một kiểu đơn giản hóa mô hình nhận thức. Đôi khi người ta gọi nó là pha loãng não. Con người sẽ lâm vào tình trạng tự tin thầm lặng rằng họ đang sống trong “kỷ nguyên thông tin”, rằng “mỗi ngày đều nhận được gì đó mới”, thế nhưng số người hiểu biết sẽ giảm đáng kể.
Khả năng mỗi giây có thể nhận được những thông tin ngắn từ Wikipedia không làm chúng ta trở thành người trí thức. Không ai trong chúng ta có thể trở thành người khác nhờ bỏ ra 40.000 giờ trên Facebook. Thế nhưng bất kỳ ai đọc 20 tập các tác phẩm kinh điển Nga, hoặc 20 tập (các tác phẩm) Pháp thì đã là khác. Người khác!
* A&F: Mà có thể đạo diễn Karen Shakhanazarov đã đúng khi nói chúng ta đang ở buổi hoàng hôn của nền văn minh đọc?
– Thế thì cái gì sẽ xuất hiện tiếp đó? Nền văn minh của khán giả à? Nhưng để khán giả có gì đó xem, phải có ai đó chịu đọc làm việc chứ. Một nền điện ảnh tốt luôn do những người có kiến thức xã hội phong phú làm ra.
…Cái gì tiêu biểu cho những cuộc mittinh ở Nga hiện nay? Đó là nó được điều khiển bởi những người đọc. Đa số họ là các nhà văn và những nhà chính luận. Các nhà văn như Bykov và Akunin, các nhà chính luận Parfenov và Kashin, họ điều hành các cuộc biểu tình “chống”. Còn nhà chính luận Kurginian và nhà văn Prokhanov thì dẫn đầu các cuộc mittinh “ủng hộ”. Hay như nhà văn Limonov có cuộc mittinh riêng của mình…
Tôi muốn rút ra điều gì? Rất đơn giản: tương lai sẽ được quyết định bởi những người tự mình viết ra phát biểu của mình. Khi mà chính khách và người viết diễn văn là một thì chúng ta có thể hi vọng người đối thoại với chúng ta có trách nhiệm với lời nói của ông ta, đau khổ vì chúng, tư duy ra chúng. Ông ta là một đơn vị tri thức.
Chúng ta có thể nói mình đang sống trong nền văn minh tiền bạc, nhưng hãy nhìn xem – người chiến thắng ở vòng xoắn tiếp theo sẽ không phải là người sở hữu hàng tấn giấy bạc, mà là một nhà nhân đạo có tư tưởng, người trước đó đã “nướng” hàng tấn sách. Còn tất cả những nhà triệu phú, toàn bộ cảnh vệ và tất cả những mối quan hệ của ông ta rồi sẽ trở thành tro bụi.
Bởi khởi đầu là lời, chứ không phải là đồng rúp.
* Người không đọc sách thì có gì trong anh ta sẽ chết?– Có thể những vùng nào đó của não sẽ chết. Anh không nhận thấy là người đọc (tức người tư duy phức tạp và phản ứng cũng phức tạp) thật sự đẹp sao? Một cậu bé ở bất kỳ lứa tuổi nào đều sẽ đẹp hơn nếu não cậu ta tư duy. Và các cô gái nữa…
Ngoài ra, còn một chi tiết quan trọng nữa. Người đọc sách có thể trò chuyện với ai cũng được, trong khi người không đọc chỉ có thể nói chuyện với ai giống mình.
Có nghĩa những gì đang diễn ra hiện nay là một sự chọn lựa tiêu cực. Bạn có đọc gì đó ở tuổi thơ, còn con bạn không đọc gì. Con bạn sẽ ngu hơn bạn, còn cháu bạn sẽ ngu hơn con bạn. Và như vậy cả dân tộc mất quyền lãnh thổ và thậm chí cả quyền ngôn ngữ.
Bởi ngôn ngữ không phải là tập hợp hàng chục nghìn từ chúng ta nhớ được, mà là một không gian thần thoại của dân tộc, thơ ca, văn hóa của dân tộc. Một dân tộc mất thói quen đọc, quên đi huyền thoại của mình, thơ ca của mình… sẽ biến thành một đám đông, túm tụm trên mảnh đất của mình mà không để ý chu đáo lân bang.
* Thế còn hệ thống giáo dục hiện nay đang nuôi dưỡng ai: những người “bị giam cầm” cho việc xây dựng đất nước vĩ đại, hay những người tiêu dùng có thông tin?– Vấn đề không phải ở hệ thống giáo dục, mà là ở sự xung đột hoang dã giữa một bên là thực tế vật chất, đặt cược vào thành công, với bên kia là khát khao có được một tư tưởng dân tộc. Nhưng với chuyện tư tưởng ta gặp phải một vấn đề kinh khủng: chúng ta không đọc bởi chúng ta thực dụng. Cứ hỏi bất cứ ai vì sao họ không đọc đi. Họ sẽ bảo không có thời gian.
Tôi mới từ Nizhni trở về Matxcơva. Chẳng có gì để làm. Trên xe lửa có đại diện của hai trong số các đô thị lớn nhất thế giới. Trong toa của tôi là 40 người với thu nhập cao hơn mức trung. Và họ đã ngồi suốt năm giờ nhìn ra cửa sổ. Hỏi sao họ không đọc, họ bảo: Nhiều việc quá, không có thời gian. Nhưng có thời gian để xem phim bộ 172 tập, và dĩ nhiên cả những trận bóng đá.
Xin hiểu cho, tôi không muốn làm ai tổn thương, nhưng nếu người ta hỏi sao tôi không xem bộ phim thời thượng mới nhất của Mỹ, tôi sẽ không nói dối là do không có thời gian. Tôi sẽ nói là tôi tiếc thời gian.
Minh Nhiên (dịch)
Theo Tuổi Trẻ
by dofrance | Apr 23, 2014 | Uncategorized
Sự vận hành của kinh lạc trong cơ thể người cũng tuân theo quy luật, 12 canh giờ (một canh giờ = 2 tiếng) trong một ngày lần lượt tương ứng với 12 kinh lạc và mỗi kinh lạc lại có thời gian hoạt động riêng. Đây là quy luật “Tý ngọ lưu chú” của kinh lạc.
Từ 3-5 giờ sáng (giờ Dần): Phế kinh hoạt động khiến các triệu chứng ho, sốt, đổ mồ hôi bộc phát dữ dội hơn. Đây là thời điểm Phế kinh đẩy mạnh sức đề kháng tự chữa lành.
Từ 5-7 giờ sáng (giờ Mẹo): Đại tràng co bóp mạnh nhất, lúc này nên đi đại tiện để thải chất độc.
Từ 7-9 giờ sáng (giờ Thìn): Dạ dày hoạt động tích cực nhất, đây là thời điểm lý tưởng để ăn sáng.
Từ 9-11 giờ trưa (giờ Tỵ): Lá lách hoạt động và hấp thu tốt nhất.
Từ 11-1 giờ trưa (giờ Ngọ): Tâm kinh hoạt động. Đây cũng là thời gian âm dương thiếu cân bằng nhất trong ngày nên con người dễ bị mệt mỏi, vì vậy cần nghỉ ngơi để tránh mắc bệnh.
Từ 1-3 giờ chiều (giờ Mùi): Ruột non bài tiết và hấp thu tốt nhất, vì vậy nên ăn trưa trước 1h chiều.
Từ 3-5 giờ chiều (giờ Thân): Bàng quang hoạt động mạnh nên cần uống nhiều nước. Uống nước trong thời gian này mang lại hiệu quả cao nhất.
Từ 5 giờ chiều đến 7 giờ tối (giờ Dậu): Thận hoạt động tích cực, do vậy thích hợp những người bị bệnh ở thận và bàng quang xoa bóp huyệt vị, thả lỏng cơ thể và tâm trạng.
Từ 7-9 giờ tối (giờ Tuất): Tâm bào kinh hoạt động. Lúc này tim và thần kinh hoạt động mạnh nhất.
Từ 9-11 giờ tối (giờ Hợi): Tam tiêu kinh hoạt động. Đây là thời gian hệ nội tiết hoạt động mạnh, nên cần đi ngủ để tránh mất cân bằng nội tiết tố.
Từ 11 giờ tối đến 1 giờ sáng (giờ Tý): Đảm kinh hoạt động.
Từ 1-3 giờ sáng (giờ Sửu): Can kinh hoạt động. Gan, mật là cơ quan khử độc, bài tiết, miễn dịch quan trọng của cơ thể nên chúng ta cần phải nghỉ ngơi trong khoảng thời gian quý báu này.
Người xưa đặc biệt chú trong quy luật “mặt trời mọc làm việc, mặt trời lặn nghỉ ngơi” chính là để đảm bảo và nâng cao chức năng điều tiết cũng như phục hồi của kinh lạc.
Hoàng đế nội kinh viết: “Nửa đêm kinh mạch trở về, mọi người đều phải ngủ” Tại sao như vậy? Chúng ta nên biết rằng, khi cơ thể nằm xuống thì các luồng kinh khí của toàn thân sẽ nhanh chóng quay về phủ tạng tương ứng. Một khi kinh khí đã về đúng vị trí của nó thì cơ thể tự nhiên sẽ cảm thấy hơi lạnh, cho nên lúc này người ta thường muốn kéo chăn đắp, dù chỉ che đến ngang hông. Sau một ngày hoạt động, cơ thể chúng ta tiêu hao không ít tinh lực, nên tối đến, kinh khí phải quay về phủ tạng để phục hồi. Vì vậy, nếu chúng ta thức khuya, kinh khí sẽ không thể trở về đúng vị trí của nó khiến phủ tạng không tự phục hồi được. Trong trường hợp như vậy, kinh khí không những không bảo dưỡng cho phủ tạng mà tiếp tục bị tiêu hao từ ngày sang đêm. So với ban ngày, thức khuya làm tiêu hao rất nhiều năng lượng. Cho nên, có những người chỉ cần thức một đêm, ba ngày sau cũng chưa lấy lại sức lực. Có thể thấy, việc thức khuya gây tổn hại rất lớn cho sức khỏe, nhanh chóng dẫn đến chứng hư hàn và khiến chất độc ứ đọng trong cơ thể. Thức khuya lâu ngày sẽ thành thói quen, làm đồng hồ sinh học bị lệch, kéo theo những hậu quả nghiêm trọng, và có thể xuất hiện nhiều căn bệnh nan y. Vì vậy, chúng ta cần rèn luyện thói quen ngủ sớm.
Qua quá trình điều tra khảo sát, nghiên cứu về sức khỏe và tuổi thọ, tác giả đả phát hiện bí quyết để sống khỏe mạnh, trường thọ thật ra rất đơn giản. Cơ bản, mỗi người đều phải tuân theo bốn quy luật tự nhiên: một là ngủ trước 10 giờ tối, hai là ăn uống đơn giản, chủ yếu là cá và rau xanh; ba là thường xuyên vận động, bốn là khoan dung độ lượng, vui vẻ và thân thiện với mọi người.
Trích: “Cẩm nang dưỡng sinh thông kinh lạc – y sư Thái Hồng Quang”
by dofrance | Apr 23, 2014 | Uncategorized
Tuổi thơ thiếu thốn
Nhìn những thành công của Châu Tinh Trì ngày hôm nay, khó có ai biết rằng từ nhỏ, cậu bé Châu Tinh Trì đã sống một cuộc sống thiếu thốn cả tình cảm lẫn vật chất. Năm 1957, ông ngoại bị quy là phần tử phản động, bị bắt giam, mẹ của Châu Tinh Trì phải di dân đến Hồng Kông để mưu sinh. Tại đây, bà gặp cha của Châu Tinh Trì, một người đến từ Thượng Hải. Họ kết hôn với nhau và sinh hạ được ba người con, 2 trai và một gái. Cậu thứ trong gia định ngụ cư này sinh vào ngày 22/06/1962 trong gia cảnh thiếu thốn. Khi cậu mới lên 7, cha mẹ đã ly hôn. Ba chị em ở với mẹ. Hồi đó, việc kiếm sống ở Hương Cảng rất khó khăn. Gánh nặng ăn học của cả hai anh em đều dồn vào vai người mẹ.
“Hồi nhỏ tôi rất mê các món đồ chơi. Còn có lần lấy trộm của mẹ 50 đồng để mua đồ chơi. 50 đồng khi đó là cả một tháng sinh hoạt của gia đình. Kết cục mẹ về nhà tìm loạn cả lên mà không thấy. Cuối cùng mẹ hỏi chị em chúng tôi, nhưng tôi nhất định không chịu nhận. Sau đó, mẹ vẫn nghĩ là mẹ đánh mất số tiền đó. Tôi chỉ nhớ mẹ ngồi đó, không ngớt tự trách mắng mình. Nhìn mẹ chạy tới chạy lui, tự trách mắng mình không cẩn thận, tôi cũng không cầm được lòng. Nhưng lúc đó cũng không dám nhận lỗi, vì sợ bị đòn”.
Cuối cùng, Châu Tinh Trì dùng 50 đồng mua một món đồ chơi, nhưng không dám mang về nhà mà đem tặng bạn học. Nhưng từ đó về sau, cậu bé họ Châu đã biết lo lắng cho mẹ nhiều hơn.
Nhưng không vì cuộc sống thiếu thốn vật chất và tình cảm của người cha mà Châu Tinh Trì buồn bã, ngược lại còn lớn lên trong sự cương nghị và chí khí. Châu nói: “Ngày nhỏ tôi rất vui. Ngày ngày tôi ra công viên luyện võ, dường như không còn có thời gian mà buồn nữa”.
Ấp ủ ước mơ
Cũng như những đứa trẻ khác, cậu bé chín tuổi Châu Tinh Trì rất mê truyện tranh và phim hoạt hình Nhật Bản. Cũng trong thời gian này, Lý Tiểu Long lần đầu tiên trở về Hồng Kông và ra mắt bộ phim đầu tiên, tạo nên một làn sóng mê công phu trong giới trẻ. Cả hai điều này có ảnh hưởng cực lớn đến cậu bé chín tuổi họ Châu. Bởi vì cả kungfu của Lý Tiểu Long và phim hoạt hình sau nay sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống và sáng tác nghệ thuật của Châu Tinh Trì.
“Một lần mẹ dắt tôi đi xem chiếu bóng. Khi đó bộ phim “Đường sơn đại huynh” của Lý Tiểu Long vừa mới được công chiếu. Tuy đó là một rạp chiếu bóng rất cũ, nhưng ngay lập tức tôi đã bị điện ảnh hấp dẫn”. Ngay từ lần đầu tiên xem bộ phim của Lý Tiểu Long, cậu bé Châu Tinh Trì đã nuôi dưỡng mơ ước được một ngày thành ngôi sao võ thuật trên màn ảnh.
“Tôi cảm thấy cả người như muốn đảo lộn, bất giác nước mắt còn chảy khắp mặt. Lý Tiểu Long thật tuyệt vời, ông không chỉ võ nghệ cao siêu mà còn có tinh thần rất mạnh mẽ, kiên cường. Ngay từ lúc đó tôi đã mơ ước một ngày nào đó có thể trở thành một người như Lý Tiểu Long”.
Sau này, mơ ước được một ngày giống như Lý Tiểu Long, được đóng phim võ thuật chính là động lực thúc đẩy Châu Tinh Trì nhẫn nại tiến lên trong con đường nghệ thuật. Châu nói: “Lý Tiểu Long là tất cả đối với tôi vì thế tôi nhất định muốn trở thành một người như Lý Tiểu Long. Trở thành một cao thủ kungfu là tâm nguyện cao nhất của tôi. Sau khi xem phim có Lý Tiểu Long đóng, tôi rất háo hức, còn vung tay đánh một quyền. Nhưng tôi chẳng biết làm thế nào để giống như Lý Tiểu Long cả. Cuối cùng tôi nghĩ ra rằng mình phải đi học võ”.
Thế là cậu bé đi học Vịnh Xuân Quyền với tất cả ý chí của mình để nuôi dưỡng ước mơ ấp ủ: trở thành một cao thủ công phu, trở thành một ngôi sao võ thuật như Lý Tiểu Long. Năm đó, cậu bé họ Châu mới lên 9 tuổi.
Khởi đầu khó khăn
Ngày nay, Châu Tinh Trì đã trở thành một trong những nhân vật thành công nhất trong giới điện ảnh Hoa ngữ, được không ít người, bất kể không gian và thời gian yêu thích. Những vai diễn của ông đem đến cho khán giả không ít những nụ cười và nước mắt, cảm thương lẫn căm giận. Nhưng ít ai biết rằng hai mươi năm trước, chàng trai Châu Tinh Trì chỉ là một người dẫn chương trình thiếu nhi và đảm nhiệm các vai phụ trong các bộ phim truyền hình.
Tốt nghiệp trung học năm 1983, Châu Tinh Trì từ bỏ tất cả để thực hiện ước mơ tuổi thơ của mình. Anh theo học một lớp bồi dưỡng diễn viên của đài truyền hình Hồng Kông. Nhớ lại năm đó, Châu Tinh Trì cùng thi vào lớp bồi dưỡng đào tạo diễn viên truyền hình của đài truyền hình HK – TVB cùng với Lương Triều Vỹ, nhưng Lương thì đậu, còn Châu thì trượt. Sau đó, Châu Tinh Trì đã mua một đôi giày rất cao để trông mình cao lớn hơn một chút. Lần đó, anh thi đậu.
Sau khi tốt nghiệp anh làm dẫn chương trình cho một tiết mục thiếu nhi. Bốn năm sau đó, Châu Tinh Trì có tham gia các bộ phim truyền hình song không để lại ấn tượng gì đáng kể. Trong khi đó, người bạn của anh, Lương Triều Vỹ đã rất nhanh chóng trở nên nổi tiếng khắp Hồng Kông. Phải chật vật lắm, cuối những thập niên 80, Châu Tinh Trì mới dần định hình theo phong cách hài, mà điển hình là Cuộc sống công bằng, Cái thế hào hiệp, Tôi đến từ giang hồ… là những tác phẩm truyền hình mang phong cách hài của Châu Tinh Trì được người xem yêu thích.
Bước ngoặt đầu tiên đưa Châu Tinh Trì đến với sự nghiệp điện ảnh là bộ phim Tích lịch tiên phong của đạo diễn Lý Tu Hiền, rồi tiếp đó là Bổ phong hán tử vào năm 1988. Với bộ phim Tích lịch tiên phong, Châu Tinh Trì đã giành được giải Kim Tượng lần thứ 25 cho nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, đây cũng là lần đầu tiên Châu Tinh Trì được khán giả biết tới. Tuy không phải là bộ phim anh tham gia trong tư cách một vai chính nhưng bộ phim Tích lịch tiên phong có ý nghĩa cực kỳ trọng đại trong sự nghiệp nghệ thuật của vua hài họ Châu.
Trong bộ phim này, Châu Tinh Trì vào vai một tên ăn trộm xe chuyên nghiệp nhưng chính người này đã giúp đội trưởng đội trọng án họ Trương (do đạo diễn Lý Tu Hiền thủ vai) phá một vụ trọng án. Giữa đội trưởng đội trọng án và một tên chuyên ăn trộm từ đó đã nảy sinh một tình bạn tốt đẹp. Cũng chính trong bộ phim này, người ta bắt đầu thấy xuất lộ phong cách diễn xuất độc đáo của vua hài Châu Tinh Trì.
Định hình phong cách
Trong điện ảnh Trung Quốc, người ta gọi phong cách diễn xuất của Châu Tinh Trì là phong cách “không đầu không cuối”. Phong cách diễn xuất này rộ lên từ những năm 90 với các bộ phim hài của Châu Tinh Trì. Đặc điểm của phong cách này là lấy mối quan hệ phi logic giữa ngôn ngữ và hành động, biểu hiện qua việc nhân vật đầy mâu thuẫn nhưng không cách gì dùng ngôn ngữ diễn đạt được để gây cười. Trong diễn xuất của Châu, các nhân vật của ông thường có những hành động phi logic, thậm chí còn điên điên khùng khùng, vừa là một anh hùng, lại vừa là một vai hề. Các nhân vật này thường có khởi đầu rất khó khăn nhưng sau đó đều nhờ cơ duyên nào đó, vượt lên trở thành người giỏi giang.
Với giải diễn viên phụ xuất sắc nhất trong bộ phim Tích lịch tiên phong, Châu Tinh Trì đã được đài truyền hình chú ý hơn. Nhưng những bộ phim sau đó của anh hợp tác với đài truyền hình như Tối giai nữ tế, Long Phượng trà lầu, Long tại thiên nhai,… đều không có gì tiến triển trong diễn xuất. Bộ phim đầu tiên định hình phong cách diễn xuất độc đáo của Châu Tinh Trì là Đổ thánh của đạo diễn Lưu Chấn Vĩ. Bộ phim đã đạt được kỷ lục về doanh thu tại Hồng Kông năm 1990. Từ bộ phim này về sau, các bộ phim Đào học Uy Long, Gia hữu hỷ sự, Thẩm tử quan,… đều phá kỷ lục về doanh thu tại Hồng Kông. Có thể nói, Đổ thánh đã mở ra một thời kỳ mới đối với chàng diễn viên trẻ họ Châu, thời kỳ độc bá của vua hài Châu Tinh Trì.
Các nhân vật ông đóng, ban đầu thường là các nhân vật lịch sử, như Đường Bá Hổ, Vi Tiểu Bảo, những võ trạng nguyên, thực thần, đổ hiệp,… Họ đều là những người anh hùng trong văn hóa truyền thống Trung Quốc nhưng lại được Châu Tinh Trì cắt nghĩa và lý giải theo một cách hoàn toàn hài hước và phóng túng. Trong diễn xuất của Châu Tinh Trì, tất cả họ đều trở thành những kẻ hoặc vô học, hoặc tham sống sợ chết, hoặc kỳ quái, hoặc ham ăn tục uống, hành động điên khùng. Nhưng điều khiến người ta xúc động là họ cuối cùng đều chiến đấu cho chính nghĩa.
Hướng đi mới
Từ 2001 với Đội bóng thiếu lâm, ông bắt đầu sáng tác những kịch bản của riêng mình, tự mình làm đạo diễn, biên kịch cũng như diễn viên. Bộ phim diễn xuất cùng Triệu Vy này đã mang đến cho Châu Tinh Trì 4 giải thưởng Kim tượng Hồng Kông lần thứ 21 cho bộ phim xuất sắc nhất, đạo diễn phim xuất sắc nhất, nam diễn viên chính xuất sắc nhất và đạo diễn trẻ xuất sắc nhất vào năm 2002. Sau đó bộ phim này cũng đã đem lại cho Châu Tinh Trì nhiều vinh dự khác như giải thưởng Kim tử kinh Hồng Kông lần thứ 7 cho đạo diễn xuất sắc nhất, giải thưởng cho bộ phim thành công nhất do Hội phê bình điện ảnh Hồng Kông lần thứ 8 bình chọn.
Từ sau thành công của Đội bóng thiếu lâm, các bộ phim từ Kungfu cho tới bộ phim mới đây nhất là Siêu khuyển thần thông CJ7 (Trường Giang thất hào) vừa mới công chiếu tại Việt Nam, đều do Châu Tinh Trì viết kịch bản làm đạo diễn và thủ diễn viên chính. Vẫn bằng phong cách diễn xuất và đối thoại hài hước, những bộ phim gần đây của Châu Tinh Trì tăng cường thêm nhiều những pha võ thuật đẹp mắt, hoặc tăng cường kịch tính với nhiều ý nghĩa nhân sinh nhằm hướng đến một đối tượng khán giả rộng lớn hơn, vượt ra ngoài khu vực Hồng Kông.
Trong năm nay, theo dự kiến Châu Tinh Trì đang thực hiện hai bộ phim nữa là Kungfu 2 và Long Châu, đều là những sáng tác của nhà biên kịch, đạo diễn và diễn viên tài ba Châu Tinh Trì. Có vẻ như đến nay, mơ ước một ngày được trở thành ngôi sao điện ảnh như Lý Tiểu Long đã trở thành hiện thực. Giờ đây, không chỉ khán giả Hồng Kông mà cả Trung Quốc lục địa, thậm chí toàn châu Á, người ta đều biết đến những vai diễn hài hước của Châu Tinh Trì.
Bạn diễn tâm đắc
Trong các bộ phim thành công của Châu Tinh Trì, người ta thường thấy xuất hiện một nhân vật rất xấu xí, vừa lùn vừa béo, tham ăn tục uống, lại nhát gan, sợ chết, người này thường đóng vai chú, cha, hoặc người hợp tác với Châu Tinh Trì, người đó là bạn diễn tâm đắc nhất của vua hài họ Châu, Ngô Mạnh Đạt. Cùng hợp tác từ các bộ phim truyền hình như Cái thế hào hiệp, Anh ấy đến từ giang hồ, nhưng phải đợi đến Đổ thánh, bộ phim phá kỷ lục doanh thu tại Hồng Kông trong năm 1990, mới mở ra thời kỳ hợp tác vô cùng ăn ý giữa Châu Tinh Trì và Ngô Mạnh Đạt.
Từ Đổ thánh đến này, hai người đã hợp tác hơn chục bộ phim, trở thành một cặp đôi rất ăn ý trên màn ảnh. Tất nhiên giữa hai người cũng có lúc cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt. Chẳng hạn như khi Châu Tinh Trì khởi quay bộ Kungfu, Ngô Mạnh Đạt đã rất kỳ vọng vào bộ phim này, hy vọng mình sẽ một lần nữa được hợp tác với Châu Tinh Trì. Nhưng lần đó, ông vua hài họ Châu lại không mời Ngô Mạnh Đạt khiến ông rất buồn. Lúc đó, báo chí còn đưa tin ông tuyên bố sẽ không hợp tác với Châu Tinh Trì nữa.
Nhưng sau đó, trong bộ Trù duyên, được khởi quay vào năm 2006, ông lại vui vẻ hợp tác cùng Châu Tinh Trì. Khi hỏi ông về việc ông tuyên bố không hợp tác với Châu Tinh Trì nữa, ông nói, “Hơn 10 năm tôi hợp tác với Châu Tinh Trì, cũng có lúc có xích mích, nhưng đó đều là chuyện nhỏ. Quả thực không có chuyện như báo chí đã phóng đại lên”.
Và cho đến nay, đối với Ngô Mạnh Đạt, diễn viên được ông sùng bái nhất vẫn là Châu Tinh Trì, và người bạn diễn được Châu Tinh Trì yêu mến nhất, đương nhiên vẫn là Ngô Mạnh Đạt.
“Mẹ là người yêu quý nhất”
Trong thông tin cá nhân của Châu Tinh Trì được ghi trên các trang tin giải trí lớn của Trung Quốc, mục người Châu Tinh Trì yêu nhất, bao giờ cũng chỉ có một chữ “người ấy”. Nhiều người thắc mắc không biết đây có phải là người tình trong mộng của ông vua hài Hồng Kông hay không. Mãi tới gần đây, Châu Tinh Trì mới tiết lộ rằng “người ấy” chính là mẹ của Châu Tinh Trì.
Châu Tinh Trì còn cho biết thêm, bộ phim mới đây nhất của mình Trường Giang thất hào, cũng là một đoạn ký ức mà anh từng thể nghiệm. Nội dung phim tập trung vào miêu tả cuộc sống của ông bố trong cảnh gà trống nuôi con. Tiểu Địch, đứa con cũng đòi bố mua món đồ chơi nhưng ông bố quá túng quẫn, không cho còn tát Tiểu Địch một cái.
Theo như Châu Tinh Trì kể lại, hồi nhỏ gia đình rất nghèo. Mẹ ông không bao giờ mua đồ chơi cho ông. Ông nhớ lại “Ngày ấy mẹ đã đánh tôi vì tôi đòi mua đồ chơi. Mẹ nhất quyết không đồng ý dù tôi có đòi thế nào đi nữa. Cuối cùng bực quá, bà đã đánh tôi. Khi đó tôi không hiểu gì hết. Còn nghĩ rằng bà thật là chẳng có lý lẽ gì, còn đánh tôi nữa. Vì thế tôi rất buồn bã. Sau này tôi mới biết rằng. Từ khi bố mẹ tôi chia tay, việc nuôi cả ba anh em chúng tôi đều một tay mẹ lo toan. Gánh nặng đối với mẹ rất lớn. Khi đó mẹ đánh tôi, chắc trong lòng bà còn đau hơn tôi nữa”.
Sau khi học xong, anh bắt đầu đi biểu diễn. Ban đầu chỉ diễn những vai không phụ nhưng anh cũng rất chuyên tâm và tỉ mỉ. Trong thời gian này, “dù không đồng ý chuyện tôi đi diễn, nhưng bà vẫn chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm vai diễn thích hợp cho tôi. Gặp ai bà cũng chỉ nói có một câu: “Con trai tôi rất thích diễn kịch, còn biết cả kungfu”.
Mẹ Châu Tinh Trì cũng là một người rất mê ca hát và diễn xướng. Chính điều này cũng có ảnh hưởng rất lớn đến cậu bé họ Châu. Châu Tinh Trì nhớ lại rằng, hồi đó bà Lăng Bảo Nhi rất mê một ca sĩ đang thịnh hành thời đó, sáng nào trở dậy bà cũng mở radio để nghe và hát theo. “Ngày đó, mẹ tôi còn rất mê từ của chủ tịch Mao Trạch Đông. Bà rất hay hát bài Điệp luyến hoa. Đến nay tôi rất thích từ của chủ tịch Mao, bởi vì mỗi ngày mẹ tôi đều hát bài Điệp luyến hoa”.
Châu còn kể thêm: “Ngày đó, mẹ tôi rất thích diễn kịch. Còn bắt anh em chúng tôi làm khán giả. Bây giờ tôi không nhớ nổi hồi đó mẹ diễn tiết mục gì chỉ nhớ mỗi lần nhìn mẹ biểu diễn trên khán đài là tôi không nhịn được cười. Nhưng sự ảnh hưởng của bà đối với tôi quả thực là rất lớn”.
Hồng nhan tri kỷ trong cuộc đời
Học theo cách nói của Holywood, “những người phụ nữ của James Bond”, trong giới giải trí Hoa ngữ phổ biến một cách gọi “những người phụ nữ” của những đạo diễn hay diễn viên thành danh. Nếu người ta biết nhiều đến danh hiệu “Mưu nữ lang’ (những người phụ nữ của Trương Nghệ Mưu) với ý nghĩa rằng, những diễn viên nữ nào được đạo diễn Trương Nghệ Mưu chú ý dẫn dắt sau này đều trở nên nổi tiếng, thành danh thì những nữ diễn viên hợp tác với Châu Tinh Trì cũng được mệnh danh là “Tinh nữ lang” (những người phụ nữ của Châu Tinh Trì). Cũng đặc biệt là, những người phụ nữ từng hợp tác với Châu Tinh Trì, hầu hết sau này đều trở nên nổi tiếng, đặc biệt là đối với những người trẻ tuổi và chưa thành danh.
Trong số những “tinh nữ lang” nhờ vào sự hợp tác với Châu Tinh Trì mà trở nên nổi tiếng, phải kể đến Mạc Văn Úy với Thực thần, Trương Bá Chi với Hý kịch chi vương, Lý Hủy với Kungfu trạng nguyên, Huỳnh Thánh Y với bộ phim Kungfu, rồi Lưu Giai Kiệt với Kungfu trạng nguyên và mới đây nhất là Trương Vũ Khởi với Trường Giang thất hào vừa mới ra mắt. Đến nay, những nữ diễn viên này đều đã trở thành những người nổi tiếng trong làng giải trí. Và đương nhiên, họ đều không quên mình đã từng là một “Tinh nữ lang”.
Một điều thú vị là dù có rất nhiều “tinh nữ lang”, cũng có nhiều chuyện tình cảm đồn đãi, nhưng điều bất ngờ là, hồng nhan tri kỷ của Châu Tinh Trì lại không phải là một trong số những tinh nữ lang kia mà lại là một người phụ nữ ở phía hậu trường: Vu Văn Phượng.
Vu Văn Phượng là con gái duy nhất của Vu Kính Ba, chủ tịch mộđang ct tập đoàn kiến trúc nổi tiếng ở Hồng Kông. Từ năm cô mới 14 tuổi, xem một bộ phim do Châu Tinh Trì đóng, cô mê ngay. Sau năm sau đó, mỗi khi Châu Tinh Trì ra một bộ phim, cô đều thu thập tất cả các bài báo về anh. Cho nên dù chưa từng một lần gặp nhau, nhưng Vu Văn Phượng luôn còn Châu Tinh Trì là người bạn quen biết từ trước.
Hai người gặp nhau trong một tiệc rượu do Hiệp hội bất động sản tổ chức, mời rất nhiều diễn viên nổi tiếng, trong đó Châu Tinh Trì là một khách quý. Trong bữa tiệc đó, ông chủ tịch tập đoàn kiến trúc đã đến trước mặt của Châu Tinh Trì nói: “Châu tiên sinh, con gái tôi là một fan cuồng nhiệt của ông đấy nhé…”. Ngay sau buổi nói chuyện với cô bé Vu Văn Phong ngày hôm đó, Châu Tinh Trì cùng với cô gái kém mình 16 tuổi đã trở thành một đôi bạn thân thiết. Lúc đó, cả hai đều không nghĩ đến họ sẽ là tri kỷ tri âm của nhau.
Từ năm 1996, sau bộ phim Thực thần, Châu Tinh Trì nảy sinh tình cảm với Mạc Văn Úy. Nhưng chẳng bao lâu sau, giữa hai người nảy sinh mâu thuẫn. Thất bại trên đường tình cảm, Châu Tinh Trì rất suy sụp, một thời gian dài chỉ uống rượu để mua vui. Hồi đó, còn dấy lên trong giới báo chí nhiều suy đoán và đàm tiếu.
Trong những tháng ngày đó, Vu Văn Phượng là người gần gũi, an ủi anh. Cô còn nhiều lần giúp Châu Tinh Trì hàn gắn với Mạc Văn Úy nhưng không thành. Cũng may, nhờ sự giúp đỡ của Vu Văn Phượng, Châu Tinh Trì đã lấy lại được tinh thần, anh dốc sức vào sự nghiệp điện ảnh của mình.
Chính Vu Văn Phượng là người tạo ra sự đột biến trong diễn xuất của Châu Tinh Trì, khi cô nói với Châu rằng: “Em cảm thấy hài kịch không đơn thuần là chỉ chọc cho khán giả cười là đủ. Cái quan trọng hơn là nên để lại cho người đọc những suy nghĩ sâu sắc hơn”. Chính vì nghe theo gợi ý của Vu Văn Phượng Châu Tinh Trì mới tạo nên sự thay đổi lớn trong quan niệm hài kịch của Châu Tinh Trì.
Mối quan hệ giữa hai người đang tốt đẹp, tuy không nói ra nhưng cả hai đều biết tình cảm của nhau. Nhưng đột nhiên, Châu Tinh Trì không liên lạc gì với Vu Văn Phượng nữa. Khi cô đến tìm Châu, thì Châu một mực đoạn tuyệt, còn nói giữa hai người không hợp nhau, khuyên cô đừng lãng phí thời gian vì mình nữa.
Vào tháng 5/2003, trong một lần Châu Tinh Trì vận động trong nhà không may bị đâu cổ phải vào nằm viện. Họa vô đơn chí, công ty Tinh Huy mà Châu sáng lập cũng vì quản lý không tốt mà mọi người đều muốn bỏ việc. Trong khi đó, Vu Văn Phượng vẫn còn ủ rũ vì bị Châu từ chối tình cảm của mình. Thấy con gái mình tàn tạ vì tình cảm, ông chủ tịch tập đoàn kiến trúc nói cho con gái biết nguyên nhân khiến Châu Tinh Trì đoạn tuyệt với cô.
Nguyên là khi thấy mối quan hệ giữa con gái mình và Châu Tinh Trì được mọi người chú ý, ông không vừa ý. Vu Văn Phượng là con gái duy nhất của ông, ông muốn cô có một gia đình yên ổn. Cuộc sống của một ngôi sao điện ảnh như Châu Tinh Trì chắc chắn sẽ không đem lại cho cô một cuộc sống tốt đẹp vì thế ông chủ động gặp Châu và yêu cầu anh từ bỏ Vu Văn Phượng. Sự thật này đã khiến cô dứt khoát đến thăm Châu Tinh Trì. Cô nói với Châu rằng: “Anh hãy chăm lo nghỉ ngơi, công ty em sẽ giúp anh quản lý”.
Vốn xuất thân trong một gia đình thương gia, lại tốt nghiệp đại học kinh tế ở nước ngoài, một tay Vu Văn Phượng đã vực công ty Tinh Huy dậy. Chỉ trong vài năm còn thu lời được 440 triệu đô la Hồng Kông. Có sự giúp đỡ của Vu Văn Phượng, Châu Tinh Trì dồn mọi tâm chí vào điện ảnh. Sau sự việc này, tuy không ai nói với ai nhưng giữa hai người đã nảy sinh một tình cảm đặc biệt. Sau đó, bộ phim do Châu Tinh Trì biên kịch, làm đạo diễn và diễn viên chính Kungfu đã tạo nên kỷ lục doanh thu tại Hồng Kông và đem lại cho Châu Tinh Trì rất nhiều giải thưởng. Lúc này, Châu Tinh Trì biết rằng mình không thể xa Vu Văn Phong.
Trong cuốn sách Châu Tinh Trì ánh họa xuất bản vào năm 2006, Châu Tinh Trì đã chính thức phát biểu trong cuốn sách này rằng: “Vu Văn Phượng chính là hồng nhan tri kỷ duy nhất trong cuộc đời tôi”.
Châu Tinh Trì mê…mỹ nhân
Từ Tân Tinh Võ môn 1991-bộ phim đầu tiên Châu Tinh Trì đóng sau khi nổi tiếng, tất cả những cô bạn diễn của anh đều phải thật xinh đẹp. Khác với phim Thành Long, sự hiện diện của các diễn viên nữ trong phim Châu Tinh Trì không đơn thuần là “bình hoa di động” mà họ có đất diễn, có số phận gắn liền với nhân vật chính do anh thể hiện. Nhờ vậy mà họ có nhiều cơ hội thành danh và thực tế, không ít diễn viên nữ đã “lên hương” khi tham gia phim Châu Tinh Trì như Chu Ân, Khưu Thục Trinh, Thư Kỳ, Trương Bá Chi…
Có vẻ như HongKong không còn mỹ nhân để đưa vào phim, mà Châu Tinh Trì không muốn cứ mãi lặp đi lặp lại những gương diễn viên nữ đã “nhẵn mặt” nên năm 2000, anh bắt đầu thực hiện kế hoạch… “săn lùng mỹ nhân” cho những tác phẩm của mình ở Trung Quốc. Mỹ nhân Đại Lục đầu tiên lọt vào mắt xanh Châu Tinh Trì là Lý Huỷ, đảm nhận vai cô gái xấu xí bán bánh tiêu trong bộ phim Đội bóng Thiếu Lâm. Tuy nhiên, do sức ép của thị trường nên cuối cùng Lý Huỷ chỉ đóng vai cô gái đi đường bị…trượt võ chuối, còn vai nữ chính giao cho “Tiểu Yến Tử” Triệu Vy lúc đó đang nổi đình nổi đám.
Mỹ nhân thứ hai là Huỳnh Thánh Y, cô gái câm điếc bán kẹo trong bộ phim Tuyệt đỉnh công phu. Nhan sắc và khả năng diễn xuất của cô được đánh giá rất cao, ai cũng tin rằng sẽ nhanh chóng “hoá sao”, song tiếc thay, do tự ý nhận show chụp ảnh gợi cảm mà Huỳnh Thánh Y bị Châu Tinh Trì “tẩy chay”. Cô không những bị “đông lạnh” mà còn phải ra hầu toà vào tháng sau vì tội vi phạm hợp đồng. Chính vì vậy, một mỹ nhân khác cấp tốc được tìm kiếm để thay thế đảm nhận vai nữ chính của Tuyệt đỉnh công phu 2. Đó là Lưu Giai Kiệt, cô sinh viên Học viện hí kịch Thượng Hải.
Sau bộ phim Siêu khuyển thần thông, Châu Tinh Trì sẽ bắt tay thực hiện Tuyệt đỉnh công phu 2 và như vậy, Lưu Giai Kiệt sẽ có cơ hội “xuất đầu lộ diện” để “so tài” với các mỹ nhân khác trong phim của “Vua hài” Châu Tinh
by dofrance | Apr 23, 2014 | Uncategorized
Linh miêu – theo truyền thuyết – là một loại “mèo ma”, được sinh ra từ cuộc hôn phối “rừng rú” ngẫu nhiên và hiếm có giữa con mèo cái đen tuyền với một con rắn hổ.
Đặc điểm của linh miêu là rất thích ăn trứng gà sống, thích rình bắt và cắn cổ gà cho đến chết rồi nhai xương luôn. Nó lớn lên nhanh hơn nhiều so với đồng loại, càng lớn móng vuốt của nó càng dài, càng bén nhọn như dao, đặc biệt đôi mắt thường toát lên những tia nhìn dữ tợn, đầy ma lực.
Từ những đặc điểm “ma quái” trên và qua những lời đồn đại nhiều đời, người ta bảo linh miêu nhảy chồm qua xác chết luôn gây nên hiện tượng quỷ nhập tràng. Hiện tượng đó ngày nay được giải thích, đại khái người chết bỗng nhiên ngồi dậy là do hấp lực của luồng điện dương (của các cơ thể sống) đối với nguồn điện âm chưa kịp tan hết (của thi thể người vừa qua đời) và xem đây là cảm ứng điện trường. ( lời giải thích trên của khoa học thực ra cũng không chính xác lắm, vì điện dương của lông mèo không đủ lớn để hút điện âm từ xác chết, khiến xác bật dậy)
Tuy vậy, người ta vẫn tiếp tục bị cuốn hút bởi những câu chuyện về quỷ nhập tràng và linh miêu được truyền miệng đến tận nay ở khắp nơi như Ấn Độ, Trung Quốc, Nhật Bản, Miến Điện, Thái Lan, Lào, Sri Lanka và Việt Nam.
Dưới đây là sự tích về LINH MIÊU
Tương truyền có một cô gái xinh đẹp bị ám hại, trước lúc qua đời trên mặt và dưới cằm cô gái bỗng mọc đầy một lớp lông mỏng mịn trắng như tơ và hai mắt chợt xanh biếc sáng long lanh như mắt một con mèo cái đi hoang giữa đêm trừ tịch.Chuyện kể rằng, cô xuất thân từ một gia đình nghèo khổ. Ngày kia có đoàn người giàu có bưng mâm quả đựng của ngon vật lạ đến trước túp lều cỏ xin cưới cô gái về làm vợ cho người chủ của mình.
Cha mẹ cô gái nghèo khổ đồng ý gả cô gái để cô có được cuộc sống sung sướng. Nhưng khi về nhà chồng, cô đối diện với một nỗi bẽ bàng. Vì người vợ cả không sinh được con nên ông chủ muốn tìm một người vợ nhỏ để có con nối dõi tông đường. Khi cô gái mang thai, người vợ cả nảy lòng ganh ghét. Ngoài mặt bà tỏ ra vui vẻ lui tới thăm hỏi, nhưng âm thầm hãm hại người vợ nhỏ, lén lút trộn thuốc vào đồ ăn để phá thai. Đến kỳ mang thai lần thứ hai, người vợ nhỏ vẫn không hay biết gì, nên bị người vợ cả một lần nữa trộn thuốc làm hư thai. Đến lần mang thai thứ ba thì người vợ nhỏ phát hiện ra việc làm độc ác của người vợ cả nên giấu kín cái thai trong bụng.
Đến khi cái thai to dần và thấy rõ, lòng ghen tức của người vợ cả bùng lên. Bà tiếp tục dùng vàng bạc mua chuộc gia nhân để trộn thuốc phá thai vào các thang thuốc bổ cho người vợ nhỏ uống. Hậu quả là đứa trẻ sắp ra đời chết trong bụng mẹ, khiến người mẹ đau đớn, vật vã suốt ngày đêm đến kiệt sức. Trong cơn hấp hối, người vợ nhỏ uất hận cất lời nguyền:
“Ngươi đã ba lần giết chết ba đứa con ta trong khi còn thai nghén. Lần này ngươi đã giết cả ta nữa. Ta thề nếu đầu thai vào kiếp sau ta sẽ đi theo người để hễ người sinh đứa con nào ta sẽ ăn thịt đứ con đó và sẽ giết chết cả ngươi!”
Quả nhiên, khi chết đi, cô vợ nhỏ đầu thai làm một con mèo đen, còn người vợ lớn đầu thai làm một con gà mái. Hai con vật có tiền kiếp ân oán nặng nề kia cùng ở chung một mái nhà. Hễ con gà mái (người vợ lớn) đẻ ra trứng nào đều bị con mèo đen (người vợ nhỏ) rình ăn sạch. Qua ba lứa mèo đen ăn hết trứng, đến lứa thứ tư ăn tròng đỏ trứng xong, nó liền vồ luôn gà mẹ ăn sống tại chỗ. ( chi tiết này cũng lý giải việc xung khắc giữa 2 con Mão và Dậu trong 12 con giáp, Tứ hành xung: Tí – Ngọ – Mão – Dậu)
Cả hai chết đi, con gà mái lại hóa kiếp làm con beo (người vợ lớn), con mèo đen hóa kiếp thành con nai cái (người vợ nhỏ). Hai con sống trong một cánh rừng. Hễ con nai cái đẻ được đứa con nào đều bị con beo trườn tới bắt ăn thịt. Đến lứa thứ ba, con beo ăn luôn con nai mẹ.
Con nai mẹ chết đi trong oán giận, đầu thai thành một loài quỷ dữ, tay chân có móng vuốt, mắt sáng như đốm lửa và mặt mũi y như một con mèo ma, đó là hắc dạ xoa (người vợ nhỏ). Còn con beo lại hóa kiếp thành một phụ nữ xinh đẹp, lấy chồng và sinh con (người vợ lớn). Những đứa con đầu lòng vừa đầy tháng , hắc dạ xoa dùng phép thần thông hóa ra một cô gái hiền lành bắt lấy đứa con nhỏ ra khỏi nhà ăn thịt. Đứa thứ hai cũng bị hắc dạ xoa bắt đi như vậy. Đến đứa thứ ba, hai vợ chồng bàn nhau bồng đứa con mới sinh đi nơi khác sinh sống.
Trên đường đi, hắc dạ xoa đuổi theo và hóa thành một cô gái tiến lại gần hai mẹ con nọ. Người mẹ linh cảm nguy hiểm, biết quỷ giả dạng người để hại mình, nên bồng đứa con chạy vào nơi Phật Thích ca mâu ni đang thuyết pháp để xin cứu giúp. Lúc ấy, hắc dạ xoa đã đuổi tới nơi, được Phật gọi vào và giải thích ân oán của hai bên, khiến người này phải ăn thịt người kia, con của người kia đẻ ra bị người này ăn thịt lại, làm gà, làm nai, làm beo, làm mèo, làm hắc dạ xoa, cứ thế xoay vòng bất tận nếu không thức tỉnh. Rồi Phật khuyên: “Lấy oán kết oán, oán ấy không tan – lấy ân giải oán, là lẽ muôn đời”. Nghe xong, hắc dạ xoa, tức miêu quỷ (người hóa kiếp mèo), rụng hết móng vuốt, lông lá và phát tâm đại bi, khôi phục lại thân người và không lâu sau thành quả thánh.
Người kể câu chuyện trên là một thiền sư ở tịnh viện Bát Nhã núi Dinh, tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu, với lời nhắn nhủ “Đây không phải là câu chuyện truyền miệng bâng quơ hoặc sáng tác văn học thời nay, mà đã chính thức được chép vào tam tạng Thánh điền từ xưa và nằm trong kho tàng các chuyện cổ về giáo huấn của phương Đông”.
http://lichvansu.wap.vn/the-gioi-tam-linh-va-huyen-bi/linh-mieu-va-cau-chuyen-dau-thai-chuyen-kiep-26110.html
http://vietyo.com/forum/linh-mieu-loai-vat-gan-gui-va-bi-an-nhat/t48895/
by dofrance | Apr 23, 2014 | Uncategorized
Có người nói ngủ chiếm một phần ba cuộc đời, uổng phí quá! Đừng ngủ thì lợi hơn! Nhưng lợi đâu không thấy chỉ thấy mất ngủ vài ba đêm thì đầu óc không sảng khoái để làm việc, năng suất thấp, mất ngủ lâu dài hơn thì dẫn tới bệnh tâm thần và cuối cùng thì thay vì cuôc sống dài ra lại bị rút ngắn đi một cách đáng tiếc!
Không biết tại sao ngày càng có nhiều người mất ngủ trên thế giới phẳng này! Thuốc ngủ là một trong những thứ thuốc bán chạy nhất hiện nay trên thế giới. Hình như đời sống ngày càng bận rộn, ngày càng náo động, ngày càng bất an, đầy “điên đảo mộng tưởng” thì con người ngày càng mất ngủ. Và đó cũng là lý do tại sao ngày người ta càng cần tới… Thiền.
Phải, chỉ có thiền mới có thể “cứu rỗi” một thế giới đầy náo lọan như vậy! Thiền cũng có thể thay cho… ngủ, dù thiền không phải là ngủ, trái lại thiền là tỉnh giác. Thế nhưng, về mặt sinh học, thiền tiêu hao năng lượng rất ít, ít hơn cả giấc ngủ, nhờ đó tiết kiệm đựơc năng lượng, không phải tiêu hao cho cái tâm náo động. Khi tâm được an, “an tịnh tâm hành” thực sự thì năng lượng tiêu hao giảm hơn một nửa. Nhưng không phải ai cũng thành công với thiền nên “một nghệ thuật ngủ” là cần thiết để giảm bớt… thuốc ngủ!
Có một “nghệ thuật… ngủ” như sau: Khi nào buồn ngủ thì đi ngủ ngay.
Cư trần lạc đạo thả tùy duyên.
Cơ tắc san hề khốn tắc miên!
Đừng ráng. Ráng thì khó mà dỗ lại giấc ngủ! Chưa buồn ngủ thì kệ nó, việc gì phải ngủ! Cơ thể sẽ biết cách tự điều chỉnh, nghĩa là biết cách ngủ bù!
Tiếng Việt ta thiệt hay. Không nói mắc ngủ mà nói “buồn ngủ”? Vì buồn mới dễ ngủ. Vui khó ngủ. Vui là kích thích, là hào hứng, là rộn rã. Thở gấp, tim đập nhanh, huyết áp tăng. Buồn, mọi thứ xìu xuống. Giảm kích thích. Thở chậm, tim đập chậm và huyết áp cũng giảm.
Cho nên cách dỗ giấc ngủ tốt nhất là làm cho cơ thể rơi vào trạng thái “buồn”. Đó là cách tách “thân xác” ra khỏi “thân hơi”. Buông xả toàn bộ thân xác, như rã nó ra, xì nó xuống, làm cho nó xẹp lép, hết căng. Đặt tay chân trong tư thế tự nhiên không gò ép, miễn dễ chịu. Khi “thân xác” đã xẹp lép, lửng lơ như vậy rồi thì tập trung chú ý tới “thân hơi”, tức là hơi thở của ta. Không cần phải cố gắng điều khiển hơi thở, ráng sức điều hoà hơi thở chi cả. Bởi còn ráng, còn cố gắng thì còn căng, không gọi là buông xả đựơc! Cứ để “thân hơi” tự nhiên, nó sẽ biết lúc nào vào lúc nào ra, lúc nào nhiều lúc nào ít. Nó có cơ chế điều chỉnh tự động tùy nồng độ dưỡng khí (O2) và thán khí (CO2) tác động lên trung khu hô hấp ở hành tủy. Vậy là ta rơi vào… giấc ngủ lúc nào không hay!
Cái khó lúc mới tập là ta thường dễ bị tràn ngập bởi những ý tưởng này nọ, những tính toán, những giận hờn, những âu lo… làm ta sôi lên. Mà đã sôi lên thì có trời mới ngủ đựơc! Lúc đó nếu ta biết cách dùng thân hơi “dụ” thân xác, bằng cách tập trung theo dõi xem thân hơi đang dở trò gì, xì xọp ra sao, nhanh chậm, nhiều ít ra sao một lúc ta sẽ cắt đứt được dòng nghĩ tưởng. Thần kinh của ta trong cùng một lúc không thể nghĩ đến hai việc. Đã nghĩ việc này thì quên việc kia. Khi ta nghĩ đến thân hơi, tập trung quan sát nó, thì ta đã đánh lạc hướng những cái nghĩ tưởng khác. Đã có người khuyên nên dỗ giấc ngủ bằng cách đếm sao trên trời hoặc nghĩ đến một dòng sông tuổi thơ, một bãi biển vắng người…! Thật ra đếm sao cũng còn căng thẳng, mất công nhớ số; nghĩ đến dòng sông tuổi thơ thì nhớ chuyện tắm ở truồng… Cứ chuyện này dắt chuyện kia mãi không ngớt.
Chỉ có cách tìm một cái gì đó thật trung tính, không tạo kích thích thì đó là cách quan sát thân hơi. Thân hơi sẵn có, không phải tìm kiếm đâu xa, ngay trước mũi mình, cũng không đòi nghĩ tưởng gì cả. Bởi ta phải thở bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu. Thở ở trong ta mà như ở ngoài ta, chẳng cần ta, chẳng có ta. Thử hít một hơi thiệt dài, thiệt mạnh, thiệt sâu xem sao? Chỉ một lúc là đầu váng mắt hoa, phải tự động thở ra ngay, không muốn không được. Thử thở ra một hơi thiệt dài, thiệt mạnh, thiệt lâu xem sao! Chỉ một lúc là nó tự động thở vào, không muốn không đựơc! Nói cách khác, cái “thân hơi” đó nó tự ý, tự động. Do đó, ta có thể dùng thân hơi như một công cụ để… dụ thân thể quên đi tất cả những chuyện khác. Mà đã quên thì hết căng, hết căng thì xìu, xìu thì… buồn, buồn thì… ngủ vậy!
Bác Sĩ Đỗ Hồng Ngọc – Lê Thi Kiểm ST
http://www.khoahocsaigon.com/lang-thang-do-day/suc-khoe-khoe-song/thin–ng
by dofrance | Apr 23, 2014 | Uncategorized
The Very Quick/Easy and Painless way.
Carefully take a snapshot on VCenter5.5 before certificate enrollment
Copy the your.key your_cert-combined.crt to /root on VCenter5.5 appliance via SFTP
mv yourcert-combined.crt rui.crt
mv your.key pk8.key
openssl rsa -in pk8.key -out rui.key
service vmware-stsd stop
service vmware-vpxd stop
/usr/sbin/vpxdservicecfg certificate change rui.crt rui.key
If the output status is 0 = Success! then
reboot
Reference: http://kb.vmware.com/selfservice