[vc_row][vc_column][vc_column_text]
Jon Jandai sinh ra trong một ngôi làng nghèo khó nhưng rất đẹp nằm ở phía Bắc của Thái Lan. Những người nông dân ở đây được tận hưởng một cuộc sống nhàn nhã và thanh bình. Trái ngược với cái bộn bề nơi thành thị, họ chỉ làm việc vất vả vào khoảng 2 tháng trong năm, đó là khi gieo hạt và thu hoạch lúa nước.
Ngoài thời gian đó, họ đi chơi, câu cá, hoặc đến thăm nhà và cùng nhau trò chuyện…
Cuộc sống bình dị ấy cứ lặp lại ngày qua ngày. Rồi cũng tới lúc Jon lớn lên và trở thành một thanh niên trẻ khỏe mạnh. Đây là khi rất nhiều người trẻ trong thôn làng của anh đổ dồn về các khu đô thị và những thành phố lớn với mong muốn kiếm thật nhiều tiền, sống cuộc sống tiện nghi, thoải mái.
Thế rồi, Jon cũng muốn lên thành phố lập nghiệp. Vậy nên anh quyết định lựa chọn Bangkok làm miền đất hứa sau khi rời quê hương. Ở đây, anh bắt đầu sống cuộc sống của một “người đàn ông lang bạt.”
Nhà Quảng Cáo
Sau khi đến Bangkok, việc đầu tiên anh làm là đến thư viện pháp luật đọc sách. Nhưng rồi Jon cũng không thể dành toàn bộ thời gian vào học tập, bởi anh phải lo kiếm tiền chi trả cho cuộc sống thường ngày.
Cảm thấy việc học quá nhàm chán, những bài giảng trong sách vở giống như thứ kiến thức “hủy diệt” khiến Jon lại càng thấy khổ và mệt mỏi. Trong khoảng thời gian làm việc vặt kiếm sống, anh từng phải ở cùng nhiều người trong một căn phòng nhỏ, mỗi bữa chỉ có một bát mì hoặc một đĩa cơm chiên. Công việc mỗi ngày của anh là phát tờ rơi tại khách sạn phát và rửa bát trong nhà hàng. Cuối mỗi ngày làm việc chân tay anh đều đã mỏi nhừ. Thêm nữa, một mình bơ vơ nơi thành thị, không bạn bè và người thân khiến anh càng ngày càng thêm hoang mang về mục tiêu cuộc sống.
Rồi anh tự nhủ: “Ở đây làm người sai vặt, mình làm cũng đủ rồi!”
7 năm trôi qua trong vô vọng, đến khi nhìn lại anh mới thấy mình thật khờ khạo. Sau đó, anh quyết định trở lại cố hương, cách thủ đô 50 km về phía Bắc và bắt đầu cuộc sống mới.
Jon không ngờ rằng quyết định ấy lại chính là cánh cửa giúp anh bước sang một trang mới.
Anh bắt đầu khai khẩn mảnh đất hoang rộng chừng khoảng một mẫu để trồng rau và lúa. Anh cũng đào thêm 2 ao thả tôm cá. Có lúc ăn không hết, anh còn mang đi cho hàng xóm. Thêm nữa, một năm Jon thu hoạch 4 tấn lúa, trong khi cả nhà không ăn hết nửa tấn. Tất cả lương thực và thực phẩm dư thừa đều được anh đem đi bán.
Thời gian một năm chỉ mất 2 tháng vất vả, còn lại thì nhàn hạ, Jon cảm nhận thấy mọi thứ thật dễ dàng. Xuân qua thu đến, cuộc sống của anh rất tự tại.
Lúc này, Jon nghe tin một người bạn ở Bangkok mua nhà nhưng phải mất 30 năm trả nợ dần. Anh tự nhủ rằng với công việc mà anh làm khi ở Bangkok, có lẽ phải mất 300 năm anh cũng không mua được nhà ở. Rồi anh nghĩ:
Chuột đào một đêm mà được hang động. Chim xây tổ không quá hai ngày. Con người muốn có cái nhà ở sao phải mất cả nửa đời người? So với động vật thì con người là thông minh hay khờ khạo?”
Jon nhận ra bài học cuộc sống và cảm thấy mình quá may mắn khi đã lựa chọn không ở lại thành thị.
Rồi anh cũng tự xây cho một căn nhà. Để giảm thiểu chi phí, anh đã tự học kỹ thuật làm gạch. Mỗi ngày anh làm việc từ 5 giờ sáng đến 7 giờ chiều, trong vòng chưa đầy 3 tháng anh đã xây xong một căn nhà.
Từ đó về sau, mỗi năm anh cũng nhận xây ít nhất một căn nhà. Đến nay anh đã xây cho hơn 10 hộ trong thôn, mỗi ngôi nhà đều là những trang viên, biệt thự. Mỗi đêm anh thường suy nghĩ xem nên làm như thế nào cho tốt nhất.
Ngoại trừ công việc xây nhà, anh còn rất hứng thú với việc lắp đặt các thiết bị nội thất. Thêm sự trợ giúp của một vài người bạn, anh đã tạo cho mình một phong cách riêng để thiết kế phòng tắm và phòng ngủ.
Thời gian dần qua, tiếng tăm nghề xây dựng của anh đã lan rộng khắp mọi miền gần xa. Trang trại của anh cũng càng ngày càng lớn mạnh và được đặt tên là Pun Pun Organic Farm.
Rất nhiều người đã đến gặp anh để học hỏi kinh nghiệm. Vậy là từ một người thất học, anh đã trở thành thầy giáo. Giờ đây anh có thể hướng dẫn mọi người cách khai hoang và trồng trọt. Anh luôn bày tỏ suy nghĩ của mình rằng, người nông dân nên biết tận dụng mọi thứ.
Học trò của Jon không chỉ là nông dân ở các vùng lân cận mà còn là người ngoại quốc đến từ Hà Lan hoặc Mỹ. Anh tin tưởng chia sẻ cùng với mọi người về các nguyên lý làm trang trại. Xuôi chèo mát mái, thuận theo việc nhiều người đến học, anh bèn mở tiệm ăn, lấy tên là “Nhà nông Thái Lan vui cười”. Đây cũng là địa điểm lý tưởng để mọi người đến đàm đạo về triết lý sống và thưởng thức “mỹ thực”. Ngoài ra, Jon còn xây thêm phòng tập Yoga.
Cũng trong khoảng thời gian này, anh quen và yêu một cô gái người Mỹ tên là Peggy Reents. Tình yêu xuyên biên giới đã đưa họ lại gần nhau và rồi trở thành vợ chồng.
Không chỉ vậy, những kinh nghiệm của Jon đã thu hút sự chú ý của nhiều học giả quốc tế. Một học giả đến từ đại học Colorado của Mỹ tên là Josh Kearns cũng tìm đến để học hỏi công thức làm than củi của anh.
Sau này, Jon nhận được lời mời tham gia hội thảo TED, tại đây, anh đã có bài diễn thuyết nổi tiếng “Cuộc sống thật dễ dàng, tại sao phải khiến nó khó khăn đến vậy?” Bài diễn thuyết của anh đã nhận được tình cảm, tiếng cười, tiếng vỗ tay của rất nhiều người. Nhưng hơn hết, bài diễn thuyết đã đặt ra vấn đề trong ước muốn lập nghiệp khiến nhiều người phải suy nghĩ.
Hiện tại, khu trang viên của Jon đã tạo việc làm cho hơn 30 người. Một nửa là người Thái Lan, nửa còn lại là người Tây phương. Những người này đã trở thành bạn bè thân thiết, sát cánh và gắn bó với anh.
Nếu như Jon vẫn ở nơi thành phố, có lẽ anh chỉ có thể làm một người giúp việc. Nhưng tại quê hương, giờ đây anh đã trở thành người đàn ông thành đạt, truyền cảm hứng tới hàng triệu người trên khắp thế giới.
Để có được như ngày hôm nay, Jon đã lắng nghe theo ước nguyện trong tâm mình – mong muốn về một cuộc sống bình dị và tự tại. Còn bạn thì sao? Bạn mong một cuộc sống như thế nào?
San San[/vc_column_text][/vc_column][/vc_row][vc_row][vc_column][vc_video link=”https://www.youtube.com/watch?v=Rp9UWjb9zKE”][/vc_column][/vc_row]